Viết về những điều vu vơ...

Lời dạo đầu

Bây giờ là 12h41 sáng ngày 10/6. Mình vẫn ngồi đây trong căn phòng làm việc nóng như lửa vì không có điều hoà. Có vài điều vu vơ mà mình muốn kể cho các bạn nghe, những tâm sự của một sinh viên năm cuối, của một thằng con trai sắp bước vào một giai đoạn khó khăn trước ngưỡng cửa phát triển sự nghiệp. Hạnh phúc có, hối tiếc có, mất mát có.

Về công việc

Hiện đây là điều khiến mình vui vẻ nhất. Mình cảm thấy thật hạnh phúc khi sống và làm việc trong môi trường của Beau. Nơi đây có một vị sếp tuyệt vời, làm việc với nhau không phân chia ranh giới đâu là sếp đâu là nhân viên. Mọi người cứ làm việc ngày qua ngày như những người anh em. Anh Nam (sếp mình), thực sự rất tốt, nhiều lúc mình đã làm sai rất nhiều, gây ra rất nhiều bugs. Đến nỗi mình bị suy sụp vì những lỗi lầm mình gây ra. Tự trách bản thân quá nhiều, và muốn từ bỏ làm lập trình viên. Nhưng a Nam không hề trách một lời, khuyên mình lên nghỉ ngơi và bao giờ ổn định tâm lý thì hẵn quay lại làm tiếp. Luôn bên cạnh và đưa ra lời khuyên hữu ích. Thực sự mình sẽ chả bao giờ tìm đươc người sếp thứ hai nào tốt như vậy. Mình với tuổi đời khá lớn nhưng để nói theo lập trình thì mình thật kém. Những em kém mình 1-2 tuổi code đều rất giỏi, đều có những đam mê nhất định. còn mình lại không có chút đam mê hay kháo khát với nghề lập trình này. Đôi lúc cảm thấy bản thân thật kém cỏi. Lại thêm cái tính không muốn thua thiệt bất cứ ai. Nên đôi lúc hay cáu gắt với chính bản thân, tự đè nặng áp lực lên bản thân. Nhưng nó lại có quá nhiều tác dụng phụ, càng cố gắng giỏi hơn thì mình lại càng thụt lùi. Dũng (một người em khá thân) đã luôn cố gắng giúp đỡ mình để mình ngày càng tiến bộ hơn, đưa ra những lời khuyên có ích. Dần dà mình bắt đầu chấp nhận hơn, cố mở tư tưởng ra để học tập. Thời gian gần đây, nhiều sóng gió xảy ra, mọi người vẫn luôn bên cạnh động viên, giúp đỡ. Nếu không có mọi người bên cạnh có lẽ mình đã gục ngã từ rất lâu rồi. Có những lúc mình từng suy nghĩ là khi ra trường sẽ nghỉ việc ở công ty. Nhưng theo thời gian, theo những câu truyện mình trải qua sau gần một năm làm việc ở đây, bản thân mình nghĩ là mình sẽ gắn bó với công ty thật lâu dài.

Về học tập

Mình đang làm đồ án. Nói sao nhỉ, mọi thứ thật tệ. Tệ ngay từ khi bắt đầu. Mình đã chọn đề tài khó, một đề tài mà bản thân mình không biết gì về nó. Mình đã thuê người làm hộ nhưng rốt cuộc lại bị lừa tiền. Tiền mất thì tật mang. Mình vẫn cố gắng tự code theo đề tài cô gửi, nhưng có vẻ ko ăn thua lắm. Nhưng mình tự nhủ sẽ cố gắng đến khi không thể thì thôi. Mình bám trụ trên trường, có vài hôm ở trường vật vờ cả ngày, không ăn gì, chỉ mong có một tia sáng cho đồ án đang bế tắc. Tia hy vọng đã loé lên khi có vẻ mình làm được thì, boom, thầy bảo tài liệu mình đang làm theo bị sai. Mình cảm thấy thật tuyệt vọng, mọi cố gắng như sụp đổ trước mắt.

Ngay tối hôm biết tài liệu bị sai, cả cô và thầy đều nhắn tin, gọi điện động viên cho mình. Mình hiểu chứ, thầy cô giúp rất nhiều, rất nhiệt tình, mình có thể cảm nhận điều đấy nên mình không trách bất cứ ai, có trách thì trách mình trước. Điều đó khiến mình rất vui và tạo thêm cho mình động lực để mình mình không từ bỏ nữa. Đếm ngược còn 3 tuần nộp báo cáo....

Hôm nay, đếm ngược còn 2 tuần nộp báo cáo. Thầy Trung đã gửi mình source code của một phần demo, và bảo mình là chỉnh lại đoạn code này, nó sẽ ra được sản phẩm. Thầy đang cố gắng sửa lại đề tài sai kia và đang chữa cháy hộ mình. Mặc dù mình biết đoạn code này cũng có vẻ chưa ổn. Mặt khác cô Phương có gọi mình lên và nói rằng: Em hãy cố gắng hoàn thành lý thuyết, vì lý thuyết là cách diễn giải đề tài của em, có được nó em nắm chắc 70% rồi, còn demo thì yên tâm đi, thầy Trung có thể giúp được..

Mình lại cảm thấy bản thân lên tiếp tục cố gắng để không phụ lòng thầy cô.

Về bạn bè

Mình đang ở giai đoạn cuối của thời ngồi trên ghế nhà trường. Qua giai đoạn này mình sẽ bươn chải ngoài xã hội. Bạn bè mình cũng vậy, bắt đầu với nhau đều đến từ vùng miền khác nhau, thì lúc kết thúc cũng sẽ phân tán đi mà thôi. Nói vậy nhưng mình vẫn có những người bạn đặc biệt, sẽ sẵn sàng giúp đỡ nhưng lúc khó khăn: Minh Anh, Quang, Huy, Trang. Họ sẽ là những người bạn mình trân trọng. Nhưng giữa guồng quay của cuộc sống, ai cũng sẽ có những cuộc sống riêng, bọn mình cũng không còn nói chuyện nhiều với nhau. Thấy hơi hụt hẫng một chút. Nếu đi học thì chán, phải lo thi cử, lo học hành... Nhưng nếu không đi học thì sẽ không được gặp bạn bè nữa. May mắn thay, họ vẫn ở trên Hà Nội, Huy với Quang vẫn ở gần mình, Trang với Minh Anh vẫn thi thoảng nhắn tin, giúp đỡ mình. Cuộc sống đại học khao khát được bao nhiêu người bạn tuyệt vời như vậy.

Về những câu chuyện tình cảm

Đó là những câu truyện buồn và mình có lẽ không muốn nhắc tới bất kỳ cô gái nào đã đi ngang qua cuộc đời mình. Mình chỉ biết rằng ngoài kia vẫn sẽ có những người sẽ hiểu mình, sẽ biết mình như thế nào và sẽ trân trọng mình hơn. Mình sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân rồi một ngày, một cô gái xứng đáng sẽ đến và ở bên cạnh, chia sẻ cùng nhau mọi buồn vui ngọt ngào.

Về việc viết blog

Mình thường thấy hay nhàm chán vì bản thân lười xem phim, lười mọi thứ vì chả biết mình thích gì. Việc blog ban đầu rất vu vơ từ gợi ý của Dũng, mình tham gia cho vui, rồi mình chợt nhân ra nó thu hút mình hơn mình nghĩ. Và những bài đầu tiên ra đời...

Có một cô gái hỏi là: Mà em hơi tò mò, anh viết cái blog này cũng là một nghề sao ạ?. Ban đầu mình trả lời là mình viết để duy trì nhiệt huyết với nghề lập trình. Nhưng sau khi suy nghĩ lại nó chỉ là một phần lý do trong những lý do chính. Mình viết blog này cũng là để nơi để viết ra những tâm sự, tâm tư mà bản thân hay giấu kín. Coi nó như một quyển notes, viết mọi hành trình, mọi trải nghiệm của bản thân.

Về tương lai

Đối với ngôn ngữ lập trình mà mình đang làm và sẽ tiếp tục theo đuổi trong tương lai xa. Mình sẽ không làm để dính nhiều lỗi nữa, cố gắng phát triển bản thân thành một lập trình viên giỏi.

Về chuyện ngủ

Thôi, 1h49 rồi, đi ngủ.

Comments

Contact for work:Skype
Code from my 💕